1. Những hàng cây trụi lá, những bờ sông xa xa tiết chuyển mùa, một khoảnh nắng reo vui nhẩy nhót thời khắc bảng lảng chiều ở phố cổ Đồng Văn..., bảo Đặng Tiến đứng trước tranh anh giống như kiểu chạm vào những bài thơ của Olga Berggoltz, tức đọc qua một lần rồi sẽ nhớ, sẽ trở đi trở lại trong tâm khảm mãi khôn nguôi: "Tránh đừng đụng vào cây mùa lá rụng", "Dịu dàng quá dịu dàng không chịu nổi, Mưa thầm thì rơi mãi lúc chia li", chắc anh sẽ lại chỉ cười, mủm mỉm...Kệ cho ai đó ngoài kia thỏa sức lập ngôn cách tân, hay trăn trở hành xác tìm sự đổi thay làm mới mình làm mới nghệ thuật, Đặng Tiến lặng lẽ và ôn hòa, điềm đạm và bản lĩnh, nhất quán với sự lựa chọn của mình, đem nội tâm mình hòa điệu cùng cảnh vật thiên nhiên luôn trỗi dậy, giàu sức sống ở mọi miền đất nước. Phong cảnh của Đặng Tiến chứa chan cảm xúc, níu giữ từng sự biến chuyển mơ hồ mỏng mảnh của tình người, cái tình mà bất cứ ai ai cũng muốn nâng niu sở hữu ở đời. Không hoặc ít có người, nhưng con người luôn hiển hiện, vào cái "buổi sáng ở Hà Giang" trong veo tịch mịch, hay sau tầng tầng lớp lớp những hàng cây hao gầy của "Tràng Cát, mùa cây thay lá"..., cả ở bóng dáng con thuyền đơn côi nơi "Bến vắng" cũng thường trực đâu đó, mới đây thôi, tiếng bước chân người, hơi ấm của những con người dù không hình ảnh. Đó cũng là cái tài tình, một sự điêu luyện chín chắn kỹ thuật của họa sĩ, để cho người đời thấu rõ cái mà mình không trực tiếp nói ra.
|
Đặng Tiến - Chiều vàng - Sơn dầu (98cmx148cm) 2016 |
|
Đặng Tiến - Chiều đông - Sơn dầu (80x100cm) 2016 |
Tranh phong cảnh của Đặng Tiến, dù khổ to hay nhỏ, dù sơn dầu hay bột mầu, cũng đều chắc chắn đường hoàng về bố cục, anh không bị tham chi tiết, riêng thứ mà anh dường như ít chịu tiết chếkhingồi trước toan vải, chính là tình cảm, là nội tâm mình. Những gì mà ngần ngại e dè bộc lộ ngoài đời thật, Đặng Tiến đã hồ hởi, hào hứng tuôn trào cho kỳ hết, trong tranh. Bởi vậy, tranh anh có chiều sâu của thị giác, hun hút mắt nhìn, không bị ám vào cái hời hợt điệu đàng của sự mô tả làm duyên. Phong cảnh Đặng Tiến là phong cảnh của sự vận động nội tâm, sự cuống quýt "mau với chứ vội vàng lên với chứ, em em ơi tình non đã già rồi"... Tất cả lại được đồn trú trong bảng mầu ấm áp, trầm buồn, trong sự nhẩn nha chậm rãi, trong cả những tĩnh tại bình thản thầm lặng bên ngoài. Kiểu giữa giông gió thét gào, mắt bão chính là nơi bình yên nhất, thì tranh Đặng Tiến chính là "mắt bão", vùng không gian giàu năng lượng mạnh từ trường và lại nhẹ nhàng êm ả nhất..., dù lúc nào, giây phút nào cũng sẵn sàng ẩn chứa sự sục sôi, quẫy cựa... Đặng Tiến đúng là một ngọn núi lửa đang chực chờ để phun trào dữ dội... Những âm ỉ giằng xé nội bên trong tâm mình, anh vẫn rình đợi để có ngày bùng nổ...
2. Sau lễ tưởng nhớ 49 ngày ra đi của mẹ, dằn lại nỗi đau và sự mất mát khôn cùng, Đặng Tiến vào thành phố Hồ Chí Minh làm triển lãm. "Tôi và thời gian", tên triển lãm do họa sĩ Đặng Xuân Hòa nghĩ tặng, cũng chỉ là một chặng nhỏ trong cả hành trình dài của anh, từ sau triển lãm cá nhân lần đầu ở Hà Nội năm 1998. Xem tranh Đặng Tiến nhiều người cứ tiêng tiếc rồi thúc giục, sao anh không bày đi không triển lãm đi không chịu khó khoe mình khoe tranh mình nhiều hơn nữa... "Tôi và thời gian" lần này chính là kết quả của những thúc giục ấy, khi những người bạn, người đàn anh trong nghề xúm vào, "bắt" Đặng Tiến phải vượt qua cái cầu cảng Hải Phòng. Tử tế ở đời đàng hoàng trong những xử thế, Đặng Tiến đúng nghĩa là người "giàu vì bạn"...Anh kể rằng hồi triển lãm cá nhân ở Hà Nội xấp xỉ 20 năm trước đây, họa sĩ Thành Chương tới xem: "Sau một hồi xem kỹ các bức tranh tại triển lãm, anh gọi tôi và hỏi: “Đã có báo nào viết về triển lãm chưa?”. Tôi trả lời: “Em thấy có mấy báo đưa tin”. Thành Chương lắc đầu: “Không được, phòng tranh này xứng đáng có những bài viết sâu, dài hơi!”. Rồi anh gọi điện thoại cho một số nhà báo bảo đến ngay để viết bài về triển lãm tranh của tôi (hồi ấy còn ít người sử dụng điện thoại di động, cước phí cũng rất cao). Sau đó, một số bài báo khá “hoành tráng” về triễn lãm xuất hiện ở một số tờ báo lớn".Cũng như vậy, triển lãm lần này có sự vun vén chăm chút nhiệt tình của họa sĩ Đặng Xuân Hòa và nhiều đồng nghiệp khác, một cách buộc Đặng Tiến thoát ra khỏi những lo toan bận rộn thường ngày.
|
Đặng Tiến - Bến vắng - Sơn dầu (120x150cm) 2016 |
Ở cương vị Chủ tịch Hội mỹ thuật Hải Phòng, Đặng Tiến đều đặn ngược xuôi lo cho anh em, dùng uy tín cá nhân mình làm xôm tụ hơn đa sắc hơn bộ mặt hội họa đất Cảng. Tuổi mèo 1963, sinh ra và lớn lên ở Hải Phòng, gốc lại người Quảng Nam "chưa mưa đà thấm" vì cha là cán bộ tập kết, hội tụ được cả sự ào ạt khoáng đạt xứ biển quê mẹ và những trầm tích bao dung hấp dẫn của một thứ "rượu hồng đào chưa nhấm đà say" quê cha, Đặng Tiến xem ra đang ở thời điểm máu lửa nhất, sung sức nhất, đang căng tràn những hứng khởi cho một cao trào sáng tạo chứa đựng những bất ngờ chưa đoán định...
Những tác phẩm của họa sỹ Đặng Tiến là những kiệt tác, có giá trị rất cao và sống mãi với thời gian
Trả lờiXóaBạn nói rất đúng, tôi cũng nghĩ như vậy
XóaTác phẩm tuyệt vời
Trả lờiXóa